MÙA LÚA CHÍN VÀNG NGỌT BÙI HƯƠNG MUỒM MUỖM


- Mỗi khi vào mùa lúa chín rộ, ấy là lúc bắt đầu mùa muồm muỗm 💗🌷. Những chú muồm muỗm to, béo, cánh xanh mướt luôn là đối tượng tìm kiếm của lũ trẻ chúng tôi ngày trước. Thoạt trông, chúng có vẻ giống con cào cào, nhưng nhìn kỹ thấy mình nó thon, cánh nhỏ gọn hơn nhiều. Người ta bảo muồm muỗm thường ăn các loại trứng sâu, muỗi… trong các ruộng lúa nên được xếp là một loại “thiên địch”, là bạn của người nông dân. Vào buổi chiều, khi nắng đã xế tà, những con muồm muỗm thường đậu trên đỉnh ngọn lúa, chúc đầu xuống, hai càng giơ thẳng lên, hai bên cánh xòe ra, đập tới tấp, tạo thành tiếng kêu “ri ri” trong gió. Ông nội tôi bảo đấy là chúng đang gọi nhau. Nhiều khi cả đàn muồm muỗm tập trung về cùng hòa thành âm thanh nghe rất vui tai.


 
Thông thường người ta hay nướng muồm muỗm để ăn. Lấy một cái que xiên qua mình con muồm muỗm rồi đem nướng trên bếp lửa. Mới chỉ nghe tiếng mỡ của nó chảy xèo xèo xuống than hồng thôi đã thấy sự thèm. Chừng vài phút sau, khi cánh và chân muồm muỗm cháy hết chỉ còn trơ lại mỗi cái thân tròn, căng, vàng óng, thơm phức, cái mùi thơm cuốn hút đặc biệt này làm náo nức cả lũ trẻ, cả người lớn và cả những người chưa từng ăn muồm muỗm nướng bao giờ. Ðã biết bao lần tôi nhẩn nha nhấm nháp để tận hưởng vị bùi bùi, béo ngậy mà không thấy ngấy ấy. Biết tôi thích ăn muồm muỗm nướng, chiều cháu nên buổi gặt nào ông nội tôi cũng nán lại bắt muồm muỗm xâu lại thành một chuỗi mang về cho tôi. Thương ông vất vả, suốt buổi chiều tôi hì hục quét đi quét lại nền gạch nhà lát bằng gạch lá nem, mong sao cho không còn một hạt sạn để ông tôi có thể ngồi ở đó mà cảm nhận sự mát rượi từ nền gạch tỏa ra sau một buổi gặt mệt nhọc. Ông cười tủm tỉm: “Sao cháu biết ông thích ngồi ở đây?”, tôi cười và thầm nghĩ “cũng giống như ông biết cháu thích ăn muồm muỗm đấy thôi!”.





Bây giờ ông nội tôi không còn nữa, chẳng còn ai lụi hụi bắt muồm muỗm cho tôi. Những con muồm muỗm của đồng quê, của những mùa gặt thơm mùi lúa mới. Có điều là ngày nay người ta phun thuốc trừ sâu nhiều quá, những chú muồm muỗm của tôi vì thế cũng ít dần đi. Lâu lắm rồi không được nghe tiếng “ri ri” của chúng trong buổi chiều tà, không được cảm nhận vị bùi bùi, béo ngậy, thơm nức của muồm muỗm nướng, không được cảm giác bé bỏng như thuở nào được ông nội dắt đi chơi… Bỗng thấy nao nao, xao xuyến. Ôi, giá như… Ai cho tôi xin 1 vé về tuổi thơ. 😍💝💗🌷

Theo : Ngô Hải Anh
- St; Bùi Đình Thức

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

MÙA HOA CẢI VÀNG TRÊN ĐỒNG QUÊ THÁI BÌNH